Prologue

Nếu có ai đó hỏi cậu, bầu trời đêm có màu gì, thì cậu có nghĩ đến tớ không?

Dựa trên một câu truyện đã được đọc nhưng không nhớ tên gì và của ai, báo Hoa học trò những năm 2008-2010.

Một ngày tháng Năm. Tan trường. Đạp vội chiếc xe qua cửa hiệu bán báo cách trường vài góc cua, tôi chạy vội vào vơ nốt cuốn báo Hoa cuối cùng trên kệ. 

– May quá cô ơi vẫn còn này

– Tôi cất cho cô đấy làm gì mà mãi mới sang mua báo thế

– Dạ mấy hôm toàn đi học về muộn cô ơi. Con về đây ạ. Chào cô nha!

Những ngày chưa có laptop và smartphone để dùng như bây giờ, thì báo Hoa chính là người bạn không thể tách rời của tôi mỗi tuần. Vừa dắt xe vào nhà, ngồi phịch luôn xuống bậc thềm và mở ngay đến mục truyện ngắn. A đây rồi, tác giả này hôm trước có câu chuyện hay nhức nhối, phải đọc ngay.

Thế rồi. Nó đó cứ ở mãi trong tim, đầy day dứt.

P/s: Nếu có ai nhận ra câu truyện tên gì và của ai thì nói cho tớ biết với nhé! Cảm ơn cậu rất nhiều ^^

***

Lại là một lời giới thiệu đầy đau khổ, nhưng theo cách khác.

Khanh, 25 tuổi. Và cô vừa mới thất tình. Một cú sốc khiến trái tim cô tan vỡ. Tại sao cứ mỗi mối tình đi qua, cô đều day dứt mãi không thôi. Là do chuyện tình khắc cốt ghi tâm khiến cô không thể nào quên, hay do cô trao đi quá nhiều đến nỗi khi người kia ra đi, cô chẳng còn điều gì giữ lại cho riêng mình?

***

 Hà Nội, 4/2020.

Tinder đang nổi đình nổi đám sau chiếc quảng cáo của một anh chàng vlogger trên mạng xã hội. Kể ra thì nếu không phải do xem phải bài đăng của một bà chị ngổ ngáo mà cô thích trên instagram về Tinder thì chắc cô cũng chẳng đời nào dám thử. Cậu bạn của cô còn chia sẻ rất chân tình, đừng sốc nếu bị anh nào gạ gẫm ở trên đó nhé!

Profile Tinder chình ình câu hỏi về bầu trời đêm. Có khi là vì thế mà lượng matches của cô tăng chóng mặt với đủ mọi thể loại câu trả lời. Duy chỉ có một anh chàng, nhắn cho cô đúng một câu. 

“Anh tìm được blog của em, anh đã đọc hết rồi.”

Thế là cô và anh bắt đầu nói chuyện. 

Sau một tuần, anh hẹn gặp cô. Tại một nhà hàng brunch nổi tiếng mới mở. Câu chuyện của anh xoay quanh tình yêu với ẩm thực, và công việc mà có vẻ anh rất hài lòng. Giữa cuộc trò chuyện, cô bất chợt hỏi. 

– Anh có biết bầu trời đêm có màu gì không?

– Anh nghĩ nó có màu như màu mắt của em.

Anh trả lời sau vài giây suy nghĩ. Hình như chưa đến 2 giây. Một câu trả lời đầy sự tán tỉnh, nhỉ? Cô chỉ cười. 

Sau cuộc hẹn đó, cô và anh không gặp lại. Đôi khi trong lúc nhìn lướt qua những bức ảnh về cuộc sống đầy màu sắc của dân Marketing là anh, cô tự hỏi, liệu có phải cô muốn biết màu của bầu trời đêm?

***

Hà Nội, 12/2019. 

Nghĩa. 

Anh là bác sĩ ở phòng khám mà mẹ cô hay đến khám . Bất ngờ khi thấy tin nhắn của anh hiện lên trong mục tin nhắn chờ, cô đã mất 3 tháng để trả lời.

– Chào em, anh là Nghĩa.

– Vâng, em chào anh.

Anh hẹn cô đến một quán cà phê. Lần gặp mặt này, cô đã hỏi anh ngay từ giây phút đầu tiên.

– Chào anh. Anh biết em là ai rồi đúng không ạ? 

Nhấp vội ngụm cà phê, cô nói tiếp, nhẹ nhàng.

– Em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi. Bầu trời đêm có màu gì ạ?

– Ơ, anh nghĩ là nó màu đen.

Sau đó, bọn họ có một buổi cà phê đầy im lặng trong một không gian đẹp đẽ đầy lãng mạn. Quán cà phê do anh chọn, một quán cà phê mang hơi thở của nước Pháp xa xôi. Nằm ngay nơi góc phố, với những chiếc bàn đặt dưới mái hiên, nhìn ra khu Nhà Thờ. Những chiếc bàn tròn hay vuông gọn gàng chỉ đủ cho 2 người ngồi, được phủ lên 2 lớp khăn trải bàn với đăng ten trắng và kẻ sọc thanh nhã. Cô khe khẽ đung đưa chân, nhìn những bông hoa hồng leo xinh đẹp đang khoe mình dưới nắng. Anh ngồi bên cạnh, chụp hình cốc cà phê và cô.

Thế đấy, có những lần gặp mặt chỉ để biết rằng, bầu trời đêm có màu đen, nhỉ?

***

Hà Nội, 01/2021. 

Bảo.

Cô đã có ấn tượng về anh ngay từ đầu. Một anh chàng Don Juan chính hiệu. Mái tóc dài vuốt keo hào nhoáng, đôi giày da bóng bẩy, bộ quần áo gọn gàng là lượt. Đôi mắt dài, đuôi mắt cong xuống như trăng khuyết, hình như anh luôn hài lòng với tất cả mọi thứ xung quanh. Cũng đúng thôi, với những gì anh đạt được ở độ tuổi đó, quả thật khiến người ta phải choáng ngợp. 

Cô gặp anh tình cờ đến khó tin. Thế giới của hai người thực sự không hề có điểm giao nhau. Ấy vậy mà, một buổi sáng đẹp trời, họ lại va vào nhau, trên đường đi làm. 

Cô đang loay hoay tìm ví tiền để thanh toán cho cốc cà phê mua vội cho kịp lao ra chiếc taxi đang đỗ ở lề đường. Từ phía sau, anh bước lên và khẽ nói: “Để tôi trả giúp cô nhé, tôi cũng sắp trễ giờ rồi!”

Cô nói với câu cảm ơn trong sự vội vã, để khi đã ngồi yên vị trên chiếc taxi, cô mới tự hỏi, có bao giờ mình gặp lại anh ấy lần nữa không nhỉ?

Câu hỏi của cô đã có lời giải đáp ngay sau đó. 3 ngày. Một tin nhắn hiện lên trong mục tin nhắn chờ.

“Cô gái, hình như em muốn cảm ơn vì cốc cà phê?”

Anh bắt đầu câu chuyện bằng những cuốn sách. Thì ra sở thích của cô khá rõ ràng. Cô thích đọc sách, thích mua những cuốn sách đẹp, và hay. Anh kể về việc mình đã xa Việt Nam hơn 10 năm, vừa trở về do tình hình dịch bệnh căng thẳng. Anh chia sẻ với cô về những cuốn sách cực thú vị trong tủ sách của mình. Những cuốn sách đẹp đẽ anh mua tại cửa hiệu Taschen quyến rũ ở Đức, cuốn tạp chí The Paris Review mà anh vẫn thường đọc ở Mỹ. Anh kể về những hiệu sách cũ Bouquinistes đẹp như thơ anh từng ghé qua bên bờ sông Seine, cửa hiệu sách Eslite tuyệt đẹp ở Đài Loan và Hồng Kông mà anh có mong muốn đưa về Việt Nam một ngày nào đó.

Anh ngỏ ý muốn được mượn những cuốn sách trong tủ sách của cô, với lí do “Anh muốn đọc lại sách bằng tiếng Việt, em giúp anh nhé!” Cái hẹn được sắp xếp nhanh trong chớp mắt. Anh bảo anh thích những cuốn sách viết bằng thứ tiếng Việt thật đẹp và dễ hiểu. Cô chọn cho anh những cuốn sách yêu thích từ ngày cô còn bé, những cuốn sách gắn liền với những kỷ niệm tuổi thơ của mình. Anh lái xe đến nhà cô sau đó chỉ đúng 15 phút, vì cô bảo cô chuẩn bị có một cái hẹn. Trong lúc đứng dựa vào chiếc xe đang nổ máy sẵn để chờ anh đến, cô đã nghĩ, những điều thú vị sắp đến với mình đúng không?

Kể từ cuộc gặp mặt đó, cô và anh không còn cơ hội gặp lại. Anh kết thúc chuyến công tác ở Hà Nội và bay vào Sài Gòn, thành phố mà anh bảo cho anh cảm giác là nhà. Trong những ngày tiếp theo ở Hà Nội, mỗi lần dừng ở góc phố mua cà phê, cô lại vô thức mỉm cười. 

Giữa guồng quay công việc bận rộn của cả hai, anh lại là người liên lạc trước. Những cuộc nói chuyện kéo dài hơn. Những cuốn sách anh thích xuất hiện trên giá sách của cô. Anh đã chủ động tiến vào cuộc sống của cô như thế. Lại là những cuộc hẹn nhanh trong chớp mắt khi anh quay lại Hà Nội với những chuyến công tác. Anh còn bất ngờ xuất hiện vào đúng ngày sinh nhật cô cùng một bó hoa hồng Ohara thơm đến nức mũi. Giữa những ngày Tết bận rộn, cô và anh gặp nhau ngày càng nhiều hơn. Cô cũng cười nhiều hơn.  

Choáng ngợp và lạ lẫm, những cảm xúc của cô dành cho anh là gì, cô cũng chưa biết gọi tên. Cô chưa từng trải qua cảm giác này trong đời. Trong thoáng chốc trong tâm trí cô có hiện lên một chút suy nghĩ mơ hồ. Cô thấy hoang mang.

Giữa một cuộc nói chuyện khi anh đang ở Sài Gòn.

– Em hỏi anh một câu nhé?

– Ừ, em hỏi đi.

– Bầu trời đêm có màu gì ạ?

Anh chụp ảnh bầu trời nơi anh đang đứng và gửi cho cô.

– Bầu trời đêm của anh có màu hồng, Khanh ạ.

Cô chợt vô thức mỉm cười. Có phải cô muốn biết màu của bầu trời không?

Thế rồi không từ mà biệt, anh biến mất. 

Thì ra, cho phép một người làm tổn thương chính mình, là cảm giác ấy. Cô tổn thương đến mức chẳng buồn hỏi anh vì sao lại làm như thế, cô chỉ lẳng lặng bước tiếp với con tim đã nứt toác và rỉ máu khi nghĩ về những gì đã xảy ra. Cô soạn những cuốn sách được anh tặng, cho vào túi và gửi trả lại tận nhà cho anh. Cô đăng một chiếc story, nếu anh có đọc được, hãy trả lại sách cho em nhé!

Cũng đúng 15 phút sau, một túi sách xuất hiện trước cửa nhà cô. Thì ra, đi ngang qua cuộc đời nhau, là không bao giờ dự tính sẽ quay trở lại. 

***

Hà Nội, 07/2019

Minh. 

Anh là người yêu cũ của Linh, bạn của cô từ cấp ba. 

Linh và anh chia tay ngay trước khi Linh bay sang Anh học thạc sĩ. Không có ai sai, ai đúng. Chỉ là cần phải chia tay. Linh đã khóc trọn 3 ngày 3 đêm rồi sau đó bắt đầu du lịch khắp nơi cùng bạn bè. Còn anh, luôn mang dáng vẻ bình thản như cũ.

Có một điều mà Linh không biết. Cô đã từng thích Minh, trước khi Linh và Minh yêu nhau. 

Chẳng bao giờ cô nghĩ, mình sẽ nói ra điều đó cho ai. Cô gồng mình lên mỗi lần anh nhắn tin hỏi xem phải dỗ cô bạn thân đang giận dỗi thế nào. Cô thấy tim mình quặn thắt khi giúp anh chuẩn bị cho màn cầu hôn trước khi Linh đi Anh. Để rồi bất ngờ đến lặng thinh khi biết Linh đã nói lời chia tay. 

Cô vẫn tiếp tục thích anh âm thầm, lặng lẽ. Thứ tình cảm đầy ngăn cấm ấy cứ lặng lẽ chảy trong tim cô, khiến cô day dứt và đau khổ. Dù cuộc sống của cô và anh đã chẳng còn chút liên hệ gì với nhau. 

Cô gặp lại anh một cách không thể tình cờ hơn. Hôm đó khi cô và nhóm bạn đang cùng nhau ngồi tâm sự tại L’amour, anh bước vào và ngồi ở một chiếc bàn cạnh ô cửa sổ đầy nắng. Chỉ có một mình. 

Linh sững sờ trong giây lát, rồi tiếp tục cuộc nói chuyện với chúng tôi. Anh vẫn ngồi đó, với dáng vẻ cô đơn thật lạ lùng. Rồi anh đi về trước, từ một lúc nào đó mà tất cả chúng tôi đều không hay biết. Một mẩu giấy được cậu bồi bàn đưa lại cho Linh. 

“Để anh mời em cốc cà phê lần cuối nhé!”

Không biết Linh cảm thấy thế nào ngay lúc ấy, nhưng con tim cô thì gợn sóng. Tối hôm đó, anh nhắn tin cho cô.

– Chào Khanh, lâu nay em vẫn khoẻ chứ? 

Anh hẹn cô ở L’amour. Tôi thường hay ngồi ở đây, vì quán cà phê cổ kính và bật những bản tình ca da diết. 

Anh bước vào. Vẫn dáng vẻ bình ổn như lần đầu gặp mặt, vẫn phong thái rất khác biệt, rất riêng mà cô không biết dùng từ ngữ nào cụ thể hơn để miêu tả thành lời. 

Cuộc trò chuyện diễn ra thật chậm rãi. Cô không nhớ rõ anh và cô đã nói những gì. Cô chỉ nhớ, anh nói rằng anh sắp đi du học ở Canada. Đó là dự định mà anh đã chia sẻ từ rất lâu trước đây, trước khi anh gặp Linh. 

Rồi anh nói, anh có một chuyện quan trọng muốn nói với cô. Cô biết, sau lần gặp này chắc chắn mọi chuyện sẽ không còn như trước nữa.  

Cô cắt ngang lời anh.

– Anh Minh, cho em hỏi anh một câu trước nhé?

Anh hơi bất ngờ. Rồi gật đầu.

– Bầu trời đêm, có màu gì ạ?

– Chẳng có màu gì cả.

Cô nhìn ra màn mưa bên ngoài ô cửa sổ. Hôm nay trời mưa. Vẫn là cơn mưa bất chợt ẩm ương của những ngày giao mùa Hà Nội. Cô chợt nghĩ đến màu của sự thở dài. Có những thứ tưởng như rất gần, nhưng thật xa xôi. 

Hình như anh đã hẹn cô, sẽ gặp lại khi anh từ Canada quay về. Những lời anh nói sau đó, dường như không đi vào tâm trí cô nữa. Chỉ còn văng vẳng lời của bài hát đang phát ở L’amour. 

“We’re all living, we’re all dying

We’re all simple but complicated

We’re hiding, yet craving to be found

We’re all hurting, we’re all wounded

We’re all awake but unaware

Learning the joy of sorrow …”

***

Cô từng nghĩ rằng, cô muốn gặp được một người sẽ hỏi cô câu hỏi về bầu trời. Hay gặp một ai đó khiến cô phải suy nghĩ thật nhiều, đến mức phải dùng đến câu hỏi về bầu trời ấy. Cô tin rằng, đó mới là một tình yêu mà cô mong muốn. Nhưng hình như cô đã lầm.

Cô đã gặp được một người khiến cô quên đi cô phải hỏi một câu hỏi thật ngớ ngẩn. Để cô biết rằng, tình yêu chẳng phải thứ gì quá cao siêu, quá hoa mỹ. Nghĩ về ai đó và vô thức mỉm cười, đó là tình yêu, nhỉ?

Hà Nội, 03/3/2022. 

Join the conversation

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *