*Đây là bài văn đem lại cho mình nhiều cảm hứng nhất trong suốt thời tiểu học.

Hồi đó thích học văn lắm, nên mẹ hay sưu tầm cho mình mấy bài văn hay để đọc. Và đây, chính nó

Bản chất của thành công

Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.

Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.

Thành công còn là hình ảnh một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?

Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công – bị – trì – hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công.

Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Truyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ – người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ – người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?

Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá – học – của – một- người – cha.

Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ. Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.

Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.

Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich – ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta. Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế!

Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”. Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công.

*Đây là bài thơ tình mình thích nhất tính đến lúc này. Bài thơ gốc là bài “Một chiều ngược gió”, nhưng có thêm vài đoạn là những bài thơ được sáng tác dựa trên cảm hứng của bài thơ gốc.

MỘT CHIỀU NGƯỢC GIÓ

“Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh

Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi

Ngược lòng mình tìm về..nông nổi

Lãng du đi vô định cánh chim trời.

Em ngược thời gian, em ngược không gian

Ngược đời thường bon chen…tìm về mê đắm

Ngược trái tim tự bao đời chai lặng

Em đánh thức nỗi buồn….em gợi khát khao xanh.

Mang bao điều em muốn nói cùng anh

Chợt sững lại trước cây mùa trút lá

Trái đất sẽ thế nào khi màu xanh không còn nữa

Và sẽ thế nào khi trong anh… không em?

Em trở về.. trong im lặng của đêm

Chẳng còn nữa, người đông và bụi đỏ

Phố bỗng buồn tênh..chiều đông hút gió

Riêng chiều nay..em biết..một mình em.”

***

Em không còn “ngược đường, ngược nắng để yêu anh”
Không những hờn ghen, bão giông, khắc khoải
Em trở về giữa bộn bề, mê mải
Lối em đi giờ ngược lối anh về.

Anh thẫn thờ nhặt nắng dưới cơn mưa
Đợi em về vẽ cầu vồng bảy sắc
Cơn mưa phùn nhạt nhòa nước mắt
Dáng em mờ nỗi nhớ xanh xao

Em sẽ không còn ngược lại nữa sao ?
Mà xuôi về chốn bình yên khác ấy
Bàn tay anh vẫn gầy biết mấy
Tấm lưng này không che gió nổi cho em

Anh lắng nghe tiếng thở của đêm
Tiếng em cười xa dần trong kí ức
Anh ngược về lục tìm trong thổn thức
Nông nổi một thời, nông nổi để mất em…

***

“Có một ngày đường phố chỉ một chiều
Em không phải ngược đường để yêu anh như thuở trước
Gió sẽ không quất vào mặt người những lằn roi đau buốt
Mà khe khẽ thì thầm những bản tình ca!Có một ngày
Ngày ấy sẽ không xa
Em không ngược phố giờ tan tầm
Che mình râm bóng nắng
Không ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Kể cho anh nghe điều thì thầm những ước mơ xanh!Em sẽ không như cô bé năm nào đã ngược nắng yêu anh
Mà sẽ nói cùng anh rất nhiều khi phố chỉ một chiều
Mùa rụng lá…
Để rồi tựa vào vai anh yên ả
Đêm sẽ không buồn
Nghe em kể chuyện ngày qua!Có một ngày
Ngày đó sẽ không xa
Phố xá rộng thênh thang
Anh nắm chặt tay em một chiều trên phố
Nhắc lại chuyện ngày xưa, thời của người đông và bụi đỏ
Có một người nông nổi ngược thời gian!”
***
Anh lê bước trên phố cũ không quen
Tìm lại chút dư âm ngày xưa ấy
Nhưng vì sao anh tìm hoài không thấy
Một chút chuyện buồn hai đứa thủa khi xưa
Anh tìm về góc phố những cơn mưa
Tìm lại cả những điều không dám ngỏ
Để hôm nay cơn mưa chiều còn đó
Mà bóng hồng chẳng còn thấy thướt tha
***
Thế rồi mưa, và thế là đêm
Những giọt mưa rơi bên thềm tí tách
Những giọt đêm buông ướt mềm giá lạnh
Để hồn anh vương gió vào thơThế rồi thơ và thế là mơ
Ngưọc thời gian theo anh về kỉ niệm
Dẫu thời gian chẳng bao giờ bất biến
Anh vẫn mong ngược chiều nhớ tìm emChốn hồng hoang hoa cỏ vẫn xanh mềm
Gió thở than câu chuyện tình dang dở
Giọt nắng chiều buông lơi như oà vỡ
Thăm thẳm buồn cùng một cánh chim xaDấu hài xưa in bưóc lối em qua
Nơi vưòn yêu ta đã từng ưóc hẹn
Ôi nhớ quá nụ cưòi duyên bẽn lẽn
Vòng tay ôm bùng cháy nụ hôn môiTheo chiều sâu nắng gió tình đời
Anh mới hiểu thiếu em là không thể
Anh mới biết thiếu em là không dễ
Bởi vì anh…say đắm yêu em
***
Em sẽ viết cho anh vần thơ cuối cùng
Về loài hoa long chong cuộn lăn trong gió
Về những hạt mưa đêm ướt đầm ngọn cỏ
Miền ký ức nào thân quenEm sẽ kể cho anh bí ẩn của biển đêm
Như trái tim em và hành trình anh tìm kiếm
Nơi bắt đầu niềm vui và sự chết lịm
Ngọn gió nào hanh haoEm sẽ viết về một vì sao
Em tìm được ở một bầu trời khác
Như đêm hè bất chợt cơn gió mát
Dù… chẳng của riêng em…Biển mãi vào bờ mỗi lúc triều lên
Em phá nát những gì trong tay với
Đau khổ đi tìm miền trời xa dịu vợi
Rồi một mình… lặng đau…Đừng níu giữ những gì đã của chung nhau
Nỗi đau thêm dài, quạnh vắng
Khói thuốc anh cay nhưng hãy đừng đắng
Vì em… vẫn mãi yêu anh
***
Mấy cái này là do thằng bàn ngồi cùng bàn biên soạn. Gửi lời cảm ơn to bự cho Cường Bim.
Tối nay đau đầu, uống thuốc xong định làm bài tập Toán mà khó quá đâm ra lười bỏ ra ngồi viết blog. Tự nhiên thấy mình dở hơi quá thể!
P/s: Cũng định đi chụp 1 bộ ảnh hồi sinh nhật 18 tuổi. Nhưng rồi nghĩ lại, thôi đợi lúc nào kiếm anh người yêu rồi bảo anh ấy chụp, mình chỉ đẹp được qua con mắt người yêu mình thôi!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *