Vẫn câu nói cũ, cuộc đời của bạn có bao nhiêu lần 4 năm 🙂

Hôm nay tình cờ trên Threads, mình lướt qua một bài chia sẻ về việc được người yêu nấu ăn cho mỗi ngày của một bạn nữ, và mình đã bật khóc. Đâu phải lần đầu mình khóc vì chuyện tình của ai đó, nhưng lần này mình đã thấy rất đau.

Mình vừa đồng ý kết thúc mối tình gần 4 năm.

Tại sao lại chia tay khi đã định bên nhau đến già? Mình cũng tự đặt ra câu hỏi đó hằng đêm từ ngày anh nói ra lời chia tay.

Khi nghe mình nói về chuyện chia tay, mẹ mình đã hỏi: Liệu có phải làm đến mức như thế không con?

Mình cũng không biết phải trả lời mẹ thế nào.

Mình chỉ biết nói rằng, anh đã chọn dừng lại và mình sẽ tôn trọng quyết định đó.

Có lẽ những vết nứt li ti đã xuất hiện rồi lớn dần mà cả hai không hề hay biết.

Khi vết nứt đủ lớn để tạo ra khoảng cách giữa hai người, tự khắc chuyện gì đến cũng phải đến.

Những lí do cãi vã của tụi mình hầu như chỉ luôn là những điều rất nhỏ. Nhưng tụi mình cứ bỏ qua hết lần này đến lần khác mà chẳng có được câu trả lời thoả đáng cho tất cả. Để rồi những vết nứt cứ thế lớn dần lên.

Mình đã mơ thấy anh nói lời yêu với một người khác.

Giấc mơ xuất hiện sau một trận cãi vã, khi mà anh đã quyết định quay lưng với mình. Không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn. Anh biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của mình. Trong 7 ngày. 168 giờ. 10.080 phút.

Giấc mơ khiến mình thức dậy giữa đêm, nước mắt chảy dài trên má. Mình nằm giữa căn phòng của trung tâm huấn luyện ở Hưng Yên, nén nỗi đau thật sâu để ghìm lại tiếng nấc bởi xung quanh là bạn học ai cũng đang say giấc.

Trong 7 ngày ấy, anh đã làm gì? Mỗi buổi trưa sau giờ làm việc, thay vì nghe điện thoại của mình anh đã làm gì? Mỗi buổi tối sau khi đi làm về, thay vì kể cho mình nghe một ngày làm việc như thế nào thì anh đã làm gì?

Anh đã nghĩ về ai khi cầm điện thoại và xem mạng xã hội? Anh nghĩ về ai khi ngồi trước màn hình máy tính? Anh nói chuyện cùng ai và quan tâm đến ai?

Những câu hỏi lớn dần lên trong đầu mình hàng ngày nhưng mình không thể hỏi. Giấc mơ khiến mình đau đến tan nát cõi lòng, mình cũng chưa từng có cơ hội kể cho anh nghe.

Anh chưa từng hỏi trong 7 ngày đó mình đã cảm thấy thế nào.

Mình sợ.

Sợ anh đã thay đổi.

Sau 7 ngày. Dù đã rất cố gắng nhưng với mình, mọi thứ không còn như trước. Mình không còn muốn chia sẻ cảm xúc của mình với anh. Anh không còn xem mình là “ngoại lệ” của anh nữa. Khi nghĩ về ngày kết hôn đang đến, mình dường như không còn sự mong chờ.

Và thật sự anh đã thay đổi.

Không phải một sự thay đổi quá to lớn hay đột ngột, nhưng mình cảm nhận được. Số tin nhắn thưa dần, số cuộc gọi ít dần. Sự lạnh nhạt khiến tim mình dần bị bóp nghẹt.

Mình bắt đầu bị nỗi sợ ám ảnh.

Anh đã từng là người mình tin tưởng để kể hết mọi điều trong cuộc sống. Vì mình tin, anh sẽ luôn đứng về phía mình. Mình tin dù mình có nhõng nhẽo hay cứng đầu, anh sẽ bao dung và vỗ về đứa trẻ bướng bỉnh ấy. Anh đã từng là người đứng bên cạnh để cùng mình vượt qua khoảng thời gian sóng gió nhất trong đời sau khi bố mất. Và mình đã nghĩ về ngày anh trở thành người thân của mình, là người mình có thể nép vào khi lòng yếu đuối, là ngôi nhà luôn đón mình về sau những bão giông.

Nhưng mình không còn tin vào những điều đó nữa.

Anh đã lựa chọn quay lưng lại với mình.

Mình không thở nổi khi nghĩ về điều đó. Càng đáng sợ hơn khi nghĩ về việc, sau này khi cùng sống chung dưới 1 mái nhà, anh lại sẵn sàng quay lưng đi.

Trong 7 ngày ấy, đã vô số lần mình muốn tìm kiếm sự hiện diện của anh ở đâu đó, để biết anh đang làm gì? Anh có ổn không? Anh có nghĩ đến mình không? Không có gì cả. Không một phản hồi, không một tín hiệu.

Mình không có một điều gì bấu víu vào để tiếp tục tin vào tình yêu của chính mình.

Sau 7 ngày, mình nghĩ tình cảm của mình dành cho anh đã thiếu đi một thứ gì đó.

Biết sao không?

Ngay bây giờ khi viết những dòng này, mình đang khóc.

Và biết sao không?

Anh chắc hẳn cũng biết điều đó, nhưng anh đã không còn để tâm xem người con gái mà anh từng yêu giữa những tiếng khóc nấc nghẹn đang đau lòng ra sao.

Vì sao lại chia tay khi đã định đầu bạc răng long, bên nhau đến già?

Có lẽ, khi tình yêu không đủ lớn, người ta không còn muốn cố thêm dù chỉ một chút.

Lính Chi, biết sao không?

Khi ngừng cố gắng, tình yêu cũng vì thế, vỡ tan.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *