Năm vừa rồi, nhân dịp đi ôn thi thầy cô chẳng điểm danh, mình và một cậu bạn không thân lắm đã trốn học đi chơi xa một chuyến. Đi xa thật là xa, thế mà chẳng thèm lên kế hoạch gì, tuần trước vừa bảo hay là đi nhỉ, tuần này book vé book khách sạn xách đồ đi luôn. Mặc kệ chuyện mình phải chạy về Vinh soạn thêm đồ, rồi lại xách vali ra Hà Nội. Thôi tuổi trẻ được bao nhiêu đâu?
Câu chuyện hài hước số 1: Trước chuyến đi
Mình đi xe khách ra Hà Nội. 4h kém trời còn chưa sáng đã bị thả ở một cái bến xe bus trên đường. Bắt grab chẳng được. Mà dạo đó còn vừa có vụ giết người ở gần trường nên chẳng dám bắt taxi, xe ôm dọc đường. Thế là ngồi 2 tiếng ở bến xe bus, nhìn xe cộ chạy trên đường, nhìn những hành khách lên xuống trên những chuyến xe lũ lượt đi đến, dừng lại, rồi lại đi.
Rồi mãi không bắt được grab, cứ luôn miệng từ chối mấy ông chú lái taxi và xe ôm cứ liên tục mời chào rồi phàn nàn càu nhàu thậm chí gần như là dọa dẫm (may mà còn là công an nên cứng nhá!). Mình cầm điện thoại lên gọi cậu bạn, bật dậy từ giấc ngủ say nồng, ép cậu ta đến đón. May mà cậu ta còn có chút tình người.
Câu chuyện hài hước số 2: Trong chuyến đi
Cái tính mình là bị lo xa. Mình bắt cậu bạn phải đi ra sân bay trước hẳn 2 tiếng (vì nhỡ đâu ăn quả tắc đường đặc sản Hà Nội). Ngờ đâu bắt được ông chú taxi đi nhanh như một cơn gió (lại còn nói chuyện như súng liên thanh nên thời gian trôi nhanh còn hơn gió nữa chứ). Ra đến sân bay thì quầy check-in còn tận 1 tiếng nữa mới mở cửa. Thế là hai đứa ngồi vật ra ghế chờ, vừa buồn ngủ, lại vừa được nghe nó càm ràm liên tục. Thế là phải kiếm chuyện khen chê những người kéo vali qua lại cái hành lang dài trước mặt. Thế mà cậu ta thích thú phết. Thế là thời gian lại trôi nhanh.
Câu chuyện tình cờ tại sân bay Tân Sơn Nhất
Chị họ của mình tình cờ cũng bay từ Prague (Cộng hoà Séc) về Sài Gòn cùng ngày với mình. Máy bay bị delay 1 tiếng nên mình đến sân bay chậm. Rất may là vẫn kịp gặp chị họ và 500 anh em ra sân bay đón chị (đùa chứ có hai ông anh nữa thôi anh Cò 1 và anh Cò 2). Ơ thế là cậu bạn không thân kia lại được gặp tập đoàn anh chị họ của mình, ăn một bữa phở sân bay. Mọi người còn tưởng cậu ta là người yêu mình. Hoho nhầm to rồi, thế là mình phải đính chính với mọi người là cậu bạn của em bị thích con trai. Dù cậu ta nhất định không cho nói thế nhưng chịu thôi biết sao 🙂
Câu chuyện hài hước số 3: Về chuyện ăn uống
Ở Côn Đảo, hai đứa tìm ra được một loạt quán ăn mở ngay cạnh nhau (và cùng xuất hiện trên list recommended của Google) nên quyết định mỗi bữa sẽ ăn ở một quán. Hôm nào ăn cũng có cái để khen, hôm sau chọn tốt hơn hôm trước. Ấy thế mà bữa ăn cuối cùng lại vào đúng quán ăn dở nhất. Chẳng biết nên khóc hay cười. Mà bữa đó mình lại là đứa chọn menu đồ ăn, thế là cậu bạn kia được thể cà khịa, từ lúc đi về đến giờ cứ thấy mặt mình là lại luôn miệng Chi ơi ăn ốc vú nàng (là 1 món đặc sản của Côn Đảo cơ mà cái hôm mình order món đó lại là món tệ nhất!)
Câu chuyện hài hước số 4: Đêm trước khi bay về Hà Nội
Anh Dương crush của mình mới chuyển vào Sài Gòn. Mình chẳng dám nói với anh Hoàng là mình muốn gặp anh Dương. Sau khi đi Bùi Viện làm tạm chai bia với một cậu bạn khác (Minh què ở *ảnh dưới này* là bạn cấp ba với mình, vừa vào Sài Gòn được 1 tuần để đi thực tập), mình chạy về The Myth. Cậu bạn dở hơi sau khi nghe mình tâm sự, đã xúi giục mình gọi ngay cho anh Dương đi. Theo như lời cậu ta thì “Làm gì có thằng đàn ông nào mà lại không nghe điện thoại của con gái gọi chứ, lại còn giữa đêm, nhỡ đâu có chuyện gì cần đúng không?” Ờ thế là con hâm dở là mình đây cầm ngay lon bia mới lôi trong tủ lạnh ra, làm vài ngụm rồi gọi luôn cho anh Dương. Hi, kết quả thế nào thì hẳn ai đọc đến đây cũng đoán ra, đúng rồi, người ta chả thèm nghe máy, lại còn tắt máy luôn nữa chứ.
Đau thương thì mình tự chịu, cậu ta hí hửng đi nằm nghỉ ngơi còn mình ôm nỗi đau bị phũ mất hết tự trọng kia vào góc phòng ngồi khóc.
Thôi túm lại là hết chuyện cười để kể rồi. Mọi người xem ảnh tiếp nha 😀
À, lúc ở đây mình ngồi ăn sáng cùng MisThy hình như là thần tượng streamer gì đó. Cô em gái của mình bảo thế 🙂
Tương truyền vì can chồng đừng cầu viện Pháp để đánh quân Tây Sơn mà bà bị nhốt vào một hang đá trên đảo. Sau đó được một con vượn và một con hổ trắng cứu thoát ra ngoài.
Chụp tại Cầu cảng 914.
P/s: cái ô bỏ quên luôn ở khách sạn, tại đứa bạn đi cùng!!!
Bạn Thu là vận động viên điền kinh, nhìn mạnh mẽ nhưng tính cách rất dịu dàng, giọng nói thì siêu yêu. Hôm đó Thu hẹn ra Hà Nội sẽ gặp, nhưng vẫn chưa gặp được.
Lúc chụp ảnh này là chuẩn bị bay về Hà Nội. Mấy ngày bay liên tục làm mình bỗng thấy, thì ra mình cũng không muốn đi mãi. Cũng muốn dừng lại, nghỉ chân, hưởng thụ một chút bình thản yên ổn.
P/s 1: Cậu bạn không thân còn nhắc lại một câu chuyện hài hước nữa. Đó là mình nhờ cậu bạn quay cho mình một đoạn video “tỏ tình” với Võ Hoàng (bạn học của cậu bạn không thân của mình). Mà Võ Hoàng thì sắp lấy vợ rồi. Ôi cái đoạn tình duyên đầy trắc trở của tôi ơi!
P/s 2: Đứa nào bảo con trai với con gái không chơi được với nhau thì đánh chết không tha, nhỉ 🙂
P/s 3: Ngồi trên máy bay nghe bài Hello Viet Nam mà lòng xốn xao lạ lùng…
À mình có quay lại nhiều video của chuyến đi lắm, nhưng mà lười quá huhu chưa dựng clip được nữa :((( Một ngày không xa khi bớt lười mình sẽ đăng video lên sau vậy 🌝