Trong ba đêm liên tiếp không ngủ, em đã không thể dừng suy nghĩ về cuộc gặp cuối – khi em nhìn thấy ánh mắt anh tràn đầy sự do dự. Em nhớ đến giấc mơ trong buổi tối hôm đó. Nhớ về câu nói của anh, ngay trước khi em giật mình tỉnh giấc.
“Em xuất hiện đúng lúc mà anh có đủ tự tin để nói rằng em và anh sẽ hạnh phúc. Dù có thể cái kết đẹp nhất chỉ là tình yêu ở hiện tại.”
Bằng tất cả những gì chân thành nhất em đã mở lòng và đón nhận một ai đó bước vào cuộc sống của mình. Em đã tin rằng cuối cùng em cũng đã được ai đó quan tâm. Những điều anh đưa ra cho em thấy chỉ là những điều khiến em choáng ngợp, những điều hào nhoáng, đẹp đẽ. Nhưng em đã mong muốn được hiểu thêm những điều ở phía sau, những khó khăn, những thất bại, những gì thật và đời hơn thế.
Nhưng hóa ra, khi còn chưa kịp được hỏi, em nhận ra sự xuất hiện của em chỉ là một trong những sự lựa chọn của anh. Chơi đùa với cảm xúc của một ai đó, là điều quá tàn nhẫn. Mọi thứ bắt đầu quá nhanh chóng. Và rồi, chỉ dừng lại ở đó.
Người thương em sẽ không bao giờ khiến em tổn thương đến thế. Sự kiêu hãnh khiến em không còn muốn hỏi anh vì sao. Những gì anh đã nói, đủ những chân thành đến mức em hoàn toàn tin anh vô điều kiện. Và giờ niềm tin đặt lầm chỗ như con rắn độc gặm nhấm vết thương lòng nơi em.
Dù cho lý trí buộc em phải quên, nhưng những dòng cảm xúc vẫn còn cuồn cuộn trong tim khiến những câu chữ hiện lên chẳng như ý nghĩ. Một kì nghỉ lễ đã đem đến những cảm xúc thật khó quên, từ cực kỳ vui vẻ, hạnh phúc cho đến cực kỳ thất vọng và tổn thương.
Em cứ nghĩ là em có khá đủ kinh nghiệm để trải qua những cảm xúc tiêu cực nhất trong đời. Nhưng mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra, em vẫn hèn nhát đến thế, vẫn phải trốn trong góc phòng để khóc lóc rầu rĩ, để suy nghĩ, để tránh khỏi những ánh mắt đầy lo lắng của mọi người.
Nhưng dù có buộc mình phải chối bỏ những ngu ngốc, dại khờ của bản thân đi bao lần đi nữa, em vẫn quyết định, sẽ tiếp tục dại khờ khi yêu. Rồi em sẽ gặp một người khác, người sẽ đủ dịu dàng và bao dung mà chở che cho những vụng về, dại dột.
Em tặng anh ngần ấy những nụ cười
Đổi lại gì, chỉ toàn là những chơi vơi…
27/4/2021
Trích từ truyện ngắn À Sài Gòn của mình, mình phải cảm ơn những gì đã xuất hiện, những ai đã đi qua cuộc đời, đều để lại những dấu ấn rất riêng, để mình có thể kết nối và viết lại thành một câu chuyện của riêng mình. 🙂