“Như giấc mơ dịu dàng, mùa thu vàng mênh mang
Lắng nghe trong gió, khúc hát nhẹ nhàng
Mùa thu ngây ngất đắm say
Em đến vương chiều vàng
Để lòng tôi chợt chơi vơi
Lá thu rơi khẽ như hát thành lời
Mùa thu khúc hát dịu êm …”
Mùa khoác lên mình những màu sắc mới đầy duyên dáng và ngất ngây. Mọi thứ như được phủ lên một tấm giấy bóng mờ khiến mọi màu sắc đều trở nên dễ chịu mà cuốn hút lạ. Màu nắng nhẹ nhàng những vẫn tươi tắn. Màu lá vẫn xanh, xanh đến nôn nao, như đang vương vấn chờ một điều gì đó. Thu đến những chiếc lá sắp phải buông mình rơi xuống, có phải vì thế mà vẫn còn dùng dằng mãi chưa đi?
Nhịp sống mùa thu dường như cũng chậm đi một chút. Phố mùa sang bớt đi hối hả và tấp nập. Những dòng xe vẫn mải miết trôi qua nhưng ta thấy như dòng thời gian đang dừng lại đôi chút. Vội vã, bận rộn. tất cả đều thay đổi, đều dừng lại để ngắm nhìn mùa thu qua.
Những ngày Hà Nội vào thu, ta chỉ muốn được ngồi lên xe rong ruổi khắp phố phường, để ngắm nhìn những tán cây cổ thụ chuyển màu, để thong rong chậm rãi cảm nhận thủ đô ồn ã cũng có lúc lặng yên và dịu dàng như thế, như vòng quay thong dong của chiếc xe đạp cũ ngày xưa thời áo trắng chở hạnh phúc cùng những ước mơ.
Khi chiều về thăm thẳm cuối trời xanh
Mây tim tím giăng giăng đầy hối hả
Lồng ngực đập phập phồng nghe rất lạ
Hồn chông chênh rơi rớt nỗi mặn mà
Ai cũng bảo thu buồn. Một chút buồn man mác. Nhưng cái buồn đó không hề ủy mị để khiến ta đau lòng mà là những nỗi buồn đầy lãng mạn. Không phải là nỗi buồn hằn lên nơi khóe mắt, mà là nỗi buồn phủ lên dòng chảy thời gian một cái nhìn êm mượt. Có phải bởi thu buồn nên thu mới đẹp đến thế?
Thu khiến cho mọi con tim từ non nớt đến cằn cỗi đều phải rung động. Một cánh chim trời, một ngọn cỏ xanh đẫm sương xanh mướt, thảm lá vàng xào xạc bước chân qua, một loài hoa dại vốn đã gửi gắm hết sắc màu vào nắng hạ giờ vu vơ bám vào ban mai dịu ngọt. Một mùa thu như thế luồn lách thật khéo vào những hoài niệm sâu thẳm, khiến bước chân mùa thu phải thật khẽ khàng để không làm giật mình thức giấc những hoang hoải phiêu du trong miền đã cũ.
Thu êm khiến ta nhiều khi như thấy mình hụt chân lạc lõng. Ta không nhận ra nổi mình ở đâu trong cái khoảnh khắc vội vàng của cuộc đời lỡ ru quên một ước vọng lãng du. Như dưới những rong rêu bao phủ nơi đáy lòng lại nổi lên những nhịp đập thân quen của trái tim, đẩy ta rơi khỏi những guồng quay mệt mỏi và hoang mang.
Như ta chẳng thể nào chối từ được nỗi nhớ. Nỗi nhớ như cái bầu không khí sóng sánh mát lành của mùa thu, chỉ cần hít một hơi thật sâu vào lồng ngực là thấy như cả khoảng trời mênh mông trên kia chỉ là của riêng mình, là thấy bước chân mình nhẹ nhàng và trọn vẹn đón chờ buổi bình minh. Nhớ nhớ quên quên, con người được tạo ra không như những cái máy, nên nhớ quên cứ như một đặc quyền. Nó tạo nên những sắc màu, những âm thanh, những rung động. Như một ngôn ngữ không nói thành lời, là những nốt nhạc đầy đam mê mà ta vô tình níu giữ.
“Thật may mắn vì được sống trong một thế giới có mùa thu.”
Mùa thu càng quyến rũ hơn với những tâm hồn chất chứa nỗi lòng tâm tư sâu kín, khắc khoải yêu thương, mong nhớ, đợi chờ. Có những xúc cảm là hoài niệm vu vơ, có những kí ức tự do xa xôi mà gần gũi. Mùa thu không cầu kì, không trau chuốt mà thật giản dị, thêm chút mơ hồ. Thu trong mỗi người là một góc nhìn thật khác, nhưng đều bay bổng, lãng đãng và bâng khuâng.
Disclaimer: All photographs here are not mine. All credit to their authors. Thanks
Join the conversation
:V
Mình có thể hỏi lại bạn comment gì không?