Viết cho một thứ tưởng như là tình yêu, của em, cô gái tuổi 22.
*tìm xem anh ở đâu nhé ạ @quyshoof*
Đó là một buổi chiều tháng hai.
Và cô không hề hay biết rằng cô sắp gặp anh.
Một người đặc biệt.
***
Lem.
Cô vừa bước qua tuổi 22. Hẵng còn trẻ chán. Nhưng tâm hồn của cô thì chắc hẳn đã già cỗi lắm rồi. Nếu như có một bài kiểm tra xem tuổi của tâm hồn mình là bao nhiêu, thì cô cá là cô đã ngoài 60. Chắc vậy.
Cô chưa từng yêu ai, một cách thật sự. Ấy là lời mà cậu bạn thân của cô đã nói. Ừ, hình như là vậy. Ngoài một cơn say nắng kéo dài 5 năm trời, và một chút cảm mến dành cho một người anh cùng đội cầu lông thời đi học, thì cô chẳng biết yêu nó thực sự có mùi vị như nào cả.
Tuy vậy, cô đã đọc và xem gần như hết tất cả những câu chuyện tình yêu kinh điển trong văn học và điện ảnh. Austen, Bronte, Xuân Diệu, Trịnh Công Sơn, 500 days of summer, Sixteen candles,…Và cô chắc chắn rằng tình yêu của mình cũng sẽ đẹp như Elizabeth và Mr.Darcy của Kiêu hãnh và định kiến (Pride and Prejudice). Trí tưởng tượng về tình yêu trong cô phong phú đến mức cậu bạn của cô nghĩ rằng cô là đứa mộng mơ nhất mà cậu từng biết.
Và cô nghĩ chính vì vậy mà cô vẫn còn trong tình trạng ế dài như cô vừa nhắc tới ở trên. Cảm giác rung động khi được ngắm nhìn câu chuyện tình yêu nở rộ trong những bộ phim, chút run rẩy nhẹ nhàng gặm nhấm trái tim khi hai nhân vật trong câu chuyện tình yêu tìm được nhau, những giọt nước mắt khẽ rơi xuống như lắng nghe một bản tình ca đau buồn. Tình yêu đẹp đẽ là vậy nhưng cô chỉ muốn được ngắm nhìn nó ở vai thứ ba, cô sợ hãi và mông lung khi nghĩ tới việc mình sẽ làm nhân vật chính của một mối tình.
Những ngày Tết là dịp nghỉ ngơi hiếm hoi của cô. Công việc cuốn cô vào một guồng quay bất tận. Và khi được tạm thời nhảy ra khỏi guồng quay đó thì hẳn là cô sẽ cảm thấy mình sẽ có tất cả thời gian trên thế giới này, đúng nhỉ? Và thời gian đó cô lên kế hoạch dành hết cho bạn bè, những người mà cả năm qua cô không hề có cơ hội gặp gỡ. Những cuộc chuyện trò tán gẫu không dứt. Những suất chiếu phim muộn sau buổi tối dạo quanh phố phường. Và những cuộc hẹn mà cô còn chẳng biết mình sẽ gặp ai.
Anh họ cô là người đã sắp đặt cho cô một cuộc hẹn như thế. Từ nhỏ anh đã luôn là thần tượng của cô. Một người anh giỏi giang và quan tâm đến gia đình. Cô đồng ý ngay tắp lự trước lời mời của người cô đã rất háo hức được gặp. Anh có úp mở về một người bạn, cô cũng lờ mờ nhận ra là một lời giới thiệu. Ai cũng đang lo sốt vó lên khi cô mãi vẫn ế dài rồi. Cô vui vẻ, trong thâm tâm có chút trông chờ, liệu đây có phải là Mr.Darcy của cô không?
Cuộc hẹn ngày Tết diễn ra không mấy suôn sẻ khi tất cả những cửa hàng đang mở cửa đều chật ních người. Thành phố của cô nhỏ bé như lọt trong lòng bàn tay, nên những điểm tụ tập cũng không nhiều. Cô xuất hiện một cách lạ lùng bên cạnh gia đình và bạn bè thân thiết của anh, thoáng qua có vẻ hơi lạc lõng. Cô chỉ chăm chú vào Thỏ – cháu gái của anh, luôn nũng nịu vì buồn ngủ. Dù ánh mắt của cô đã bị anh thu hút ngay từ giây phút đầu tiên.
Anh đến khi mọi người đều đã biết nhau. Anh có vẻ ngoài trẻ trung, khí chất ngạo nghễ với sự tự tin không phô phang nhưng rõ ràng và mạnh mẽ. Anh như hiện thân của tất cả những điều cô luôn nghĩ tới ở một người bạn trai hoàn hảo. (Cô đã phải thú nhận với cô bạn của mình rằng cô mê mẩn mọi thứ thuộc về anh, dù mới gặp anh chỉ một lần!)
Những câu chuyện không đầu không cuối mà cô chỉ là người lắng nghe. Những tràng cười sảng khoái trong rạp chiếu phim. Có đôi lúc đầu óc cô trống rỗng khi nhìn anh ôm cô cháu gái trên tay vỗ về, nụ cười của anh khiến trái tim cô giật thót lên trong lồng ngực. Bàn tay gầy hơi xương với làn da ngăm, đầy vẻ nam tính. Cô luôn bị cuốn hút bởi bàn tay của mọi người. Và bàn tay của anh thì thật đẹp. Đôi mắt không quá to, nhưng dài và sâu. Và hàng lông mi thì khiến cô cũng phải ghen tị. Cô thầm nghĩ, thì ra, say mê một người chính là như vậy, là tất cả về anh cô đều thích, là nghĩ về anh thôi cũng đủ khiến cô hụt mất một nhịp thở.
Đến mức cô phải thốt lên rằng, nếu không phải là người đó thì còn có thể là ai khác đây? Đến mức cô dẹp qua hết một bên tất cả lí trí và suy nghĩ, để đặt trái tim lên đầu.
Và cô đã tin vào lời khuyên của Steve Harvey trứ danh rằng mọi người thành công nhất trên thế giới này nhận ra mạo hiểm chấp nhận cơ hội để có được điều họ muốn, sẽ hiệu quả hơn hơn là cứ ngồi đó, quá sợ hãi không dám nắm lấy cơ hội. (1)
“Chào anh Dương 🙂 Anh có tìm thấy chìa khoá xe của mình không? ”
***
Đã 2 ngày kể từ lúc cô gửi tin nhắn cho anh nhưng anh chẳng hề có lời hồi đáp. Giữa một mớ bòng bong công việc hàng ngày cuốn cô vào, giờ đây tâm trí của cô lại có thêm những cuộn len rối rắm khác.
Anh đã đọc được chưa?
Anh đang làm gì nhỉ?
Anh có nhớ ra cô không?
Cô vẫn chăm chỉ ngắm nhìn anh hằng ngày trên Facebook, trên ảnh thẻ CMND, trên trang Instagram chỉ có duy nhất hình một chú mèo, cười tươi rói. Cô vẫn thường xuyên lục lại kí ức về buổi tối hôm đó ngồi cạnh anh, nụ cười và ánh mắt khiến cô đắm chìm. Thi thoảng, suy nghĩ có chút đi lạc thật xa, cô phải tự cốc đầu để mình tỉnh táo lại trước khi những hoang tưởng ngọt ngào rẽ lối. Và tâm tư cô thì vẫn sầu não và rối bù như cuộn len của Ròm – chú mèo ở quán cà phê cô yêu.
Và như Prometheus đã nói “Ta đã giúp con người chấm dứt số phận bất hạnh bởi ta đã gieo vào lòng họ những niềm hi vọng mông lung.” (2)
Cô bước xuống xe. Hà Nội mùa thu đẹp đến nao lòng.
Và cô nhìn thấy anh, với nụ cười khiến cô đắm chìm và ánh mắt nhìn chăm chú qua gọng kính tỏ vẻ thờ ơ.
Và giữa biển người Hà Nội giờ tan tầm, anh đi về phía cô.
Một giấc mơ không biết đã lặp đi lặp lại biết bao lần trong suốt mấy tháng vừa qua. Hà Nội mùa thu và một cái kết đầy hứa hẹn cho những mộng mị u sầu của cô. Bằng những khao khát sâu xa nhất ẩn chứa trong tâm hồn mình, dựa trên nền tảng của một thứ niềm tin hư ảo và mong manh rằng hành trình mà cô vừa bắt đầu, sẽ còn đi xa hơn và tốt đẹp hơn những hành trình cô đã dừng bước. (3)
Anh đã nhắn tin trả lời.
Anh nói chuyện với cô rất tự nhiên như một người bạn, anh kể cho cô nghe về dự định chinh phục Fansipan một mình vì bị bạn bỏ bom, câu chuyện về những chuyến đi phượt ở những đỉnh cao vùng Tây Bắc, về tình yêu với những chú mèo, về bức ảnh đi chơi cùng gia đình, về những người bạn anh kết thân dọc đường đi. Cô như bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát. Cô không thể ngừng đặt những câu hỏi, không thể ngừng được ham muốn được biết nhiều hơn nữa về anh.
Những câu hỏi liên tiếp, không có điểm dừng. Đến mức anh phải thốt lên “Này cô bé anh sợ quá chạy mất bây giờ” kèm một cái icon đầy hài hước.
Là lúc cô giật mình, và hãi hùng nhận ra sự thật.
Bạn có tin vào tình yêu sét đánh? Chỉ một ánh mắt, một cái nhìn là đủ để bạn mong muốn cả đời này được ở cạnh bên một người? Cô thì chẳng bao giờ tin điều đó. Một ngày đẹp trời hoặc không đẹp trời, vào một khoảnh khắc nào đó tình cờ nhất có thể. Bạn nhìn thấy một người. Và bạn biết từ đó về sau trong mắt mình sẽ chỉ còn duy nhất hình ảnh của một người? Thật là nhảm nhí, đúng không?
Ấy thế mà cứ sự nhảm nhí đó lại thật sự một ngày tìm đến với cô. Vào lúc cô không hề phòng bị nhất.
Cô bỗng im bặt kể từ đó. Vẫn chỉ âm thầm nhìn ngắm những bức ảnh, săm soi đến chai sạn những kí ức cũ mèm. Cố gắng nhìn ngắm những điều bé nhỏ nhất, phân tích, nghiền ngẫm. Những dòng suy nghĩ thật dài, thật miên man như rút cạn hết sức lực. Cô tự dằn vặt chính mình. Tại sao tại sao tại sao?
Cảm giác mơ hồ về mọi thứ khiến cô lo sợ. Khi mà cô đã hoàn toàn đắm chìm vào nụ cười ấm áp như ánh nắng của anh, vào ánh nhìn chăm chú qua gọng kính cận tỏ vẻ thờ ơ. Cô chẳng biết gì về anh ngoài nụ cười, ánh mắt và sự tự do phóng khoáng đầy thu hút. Như việc được nhìn thấy sao băng giữa một bầu trời đêm vậy, anh như một tia sáng rực rỡ chợt chiếu tới ốc đảo màu xám u uất của cuộc đời cô, khiến cô chỉ muốn được giữ lấy ngôi sao xinh đẹp đó cho riêng mình.
Rồi một ngày đẹp trời, khi những cảm xúc dồn nén được tiếp sức bởi sự dũng cảm được đính kèm chai Corona và vài lát chanh muối. Cô tìm đến anh sau thời gian dài im bặt và hỏi.
“Thế thì em phải làm gì để anh không chạy mất đây ạ?”
Tin nhắn gửi đi và biểu tượng “Đã xem” xuất hiện.
“Anh ước gì mình gặp em sớm hơn”
***
Tạo ra một không gian trống cũng đồng nghĩa với việc để vị trí đó cho một thứ sẽ đến và lấp đấy. Nhưng cũng có nhiều trường hợp, người ta cố gắng lấp đầy một thứ gì đó, nhưng rốt cục lại chẳng thể lấp đầy được thứ gì.(4)
Cô nghĩ rằng, điều cô cần chính là một khoảng trống, không phải để lấp đầy. Vì nếu có lỡ sảy chân ngã, thì nên ngồi nghỉ đã trước khi tiếp tục bước đi (5). Đúng vậy, thứ tình yêu vĩ đại và huyền diệu như trong những tác phẩm cô đọc đâu phải là điều cô có thể có. Và rằng những ảo mộng huyễn hoặc mà cô có cũng chỉ là một điều từa tựa tình yêu đến từ phía cô. Vì thế cô nên dừng lại thứ-tưởng-chừng-như-là-yêu này đi thôi.
Cô quay lại với guồng quay cuộc sống như cũ. Thi thoảng vẫn ghé qua Instagram của anh để ngắm hình chú mèo cười tươi rói thật kì khôi dù chẳng hề thân thuộc như Ròm ở quán cà phê cô vẫn ghé hàng tuần. Rồi thi thoảng như một thói quen, cô lại tìm chiếc ảnh thẻ CMND của anh. Cô bạn thân chê trách chẳng hiểu vì sao trí nhớ của cô chọn lọc tài ghê, nhớ được cả số CMND của người ta luôn rồi. Cô mỉm cười, ừ, trí nhớ của cô tệ thật.
Cô vẫn hay kể về anh với cậu bạn thân Mắt Híp của mình. Kể xong để được nghe cậu mắng chửi vài câu đầy quở trách, cô bạn ngớ ngẩn của tôi ơi nghĩ gì về một vì sao vậy? Cô buông một câu đùa, ừ hình như tao cứ thích ai là người ta đều có người yêu cả rồi đấy. Câu đùa mà buồn mãi chưa thôi. Mắt Híp chỉ cười xoà, rồi bảo, nhớ thiền đi nhé.
Dù có điều gì xảy ra thì ngày mai bình minh vẫn sẽ tới, phải không?
Cuộc sống của cô dường như có một chút xáo trộn, nhưng rồi mọi thứ lại quay về như ban đầu. Cô vẫn giữ một vài thói quen cũ, cố tập thêm những thói quen mới, đàn hát chụp ảnh đi bơi để thêm yêu đời, tham gia vài dự án nho nhỏ, đi du lịch, đạp xe dạo phố tung tăng. Cô dần nhận ra, có thể chỉ vì cô đã quá kì vọng vào tình yêu, rằng đó sẽ là mảnh ghép khiến cuộc sống cô trở nên hoàn hảo hơn, đủ đầy hơn. Nhưng không, tình yêu không thể làm được điều đó. Mà là chính cô, phải tự mình điểm tô cho cuộc sống của chính mình.
Thì ra, khi thế giới của cô đủ lớn, cô sẽ nhận thấy rằng, con đường phía trước còn dài và rộng. Chỉ vì thế giới của cô chưa đủ lớn nên cô mới bỏ thời gian để tâm những điều nhỏ nhặt, và lo sợ mong muốn người khác phải làm theo kỳ vọng của mình (6). Cô đã quá mong chờ hào quang từ ngôi sao băng rực rỡ vụt qua sẽ ở lại và giúp cho ốc đảo của cô toả sáng. Nhưng vì sao kia chỉ vụt qua chốc lát, để lại cho cô chút dư vị đắm say. Còn ốc đảo của cô, nếu được chăm chút để tự những mầm cây xanh tươi, rạng rỡ, có phải sẽ có người tự mang ánh sáng tìm tới không?
Ernest Hemingway có nói “Stop chasing the wrong one. The right one won’t run”. (Người đó sẽ không bỏ chạy!). (7)
À, Ròm thì vẫn chỉ mải chơi đùa với những cuộn len rối mù. Còn anh thì mới đăng lên một bức ảnh cười tươi rói. Cô lặng lẽ vào thả một chiếc tim màu đỏ. Và tiếp tục vùi đầu vào cuốn sách Cosmos còn đọc dở.
***
Mình cũng không thể định nghĩa được khoảng thời gian vừa rồi có ý nghĩa gì hay không. Thời gian khiến mọi thứ trở nên đặc biệt. Những vết ố vàng trên trang giấy. Một vài nốt đồi mồi. Màu tóc muối tiêu. Những đám lá vàng khô khốc. Bức tường đã rêu phong. Hay, tâm hồn mình cũng đã nhuốm màu thời gian.
Một chút kỉ niệm nhỏ, dần dà, trở thành kí ức. Lạ lùng thay, kí ức như một món quà.
Vũ trụ luôn gửi tặng những món quá bất ngờ nho nhỏ cho bạn, vào thời điểm bạn cần nhất.
Vinh, 7/2019.
Special thanks to
Quyết và Lạc – my inspiration
Tử Quân – for your supportive encouragement
Mắt Híp Ngớ Ngẩn – my soulmate, for your nonstop insistency
Mr. Quy Ho – my accidentally mistaken stalker
Anh Hoang – my lovely cousin
Anh Duong – for enlightening me
Chú thích:
(1) Trích từ cuốn sách “Cư xử như đàn bà, suy nghĩ như đàn ông” của tác giả Steve Harvey. Cuốn sách đưa ông vào hãng ngũ những tác giả bestseller của nước Mỹ và cả thế giới với 22 lần tái bản trong chưa đầy 1 năm.
(2)(3) Ý văn lấy từ cuốn sách “Về bản tính người” của tác giả Edward O.Wilson do Phạm Anh Tuấn dịch, xuất bản năm 2014 (chương 9: Hy vọng).
(4) (5) Ý văn lấy từ cuốn sách “Nhiệt độ ngôn ngữ” của tác giả Ki Ju Lee do Sun Tzô dịch, Mintbooks phát hành.
(6) Ý văn lấy từ cuốn sách “Khí chất bao nhiêu, hạnh phúc bấy nhiêu” của tác giả Vãn Tình, Mỹ Linh dịch, Bloombooks phát hành.
(7) Trong bộ phim “Căn phòng của Martin” (Martin’s Room – 1996) phân cảnh của Hank (Leonardo DiCaprio) và Bessie (Diane Keaton). Câu trích dẫn được cho là của Ernest Hemingway (theo Reddit).
All photos credits go to their authors. I do not own any of them.
Source: pinterest.
Join the conversation
Some people are meant to fall in love with each other, but not meant to be together. Let it be ((;
“Lạ lùng thay, kí ức như một món quà”. Cảm ơn chị đã cho em sống lại những món quà đẹp nhất của tuổi thanh xuân =)))))